John Olson và Bill Ray
Phan Xích Linh dịch
Cuối năm 1972, khi cả nước Mỹ đang hướng về một thỏa thuận hòa bình với Việt Nam, phóng viên Tạp chí Life đã tới thăm Massilon, một thị trấn nhỏ thuộc bang Ohio, để tìm hiểu suy nghĩ, tâm trạng của người dân nơi đây, đặc biệt là những gia đình có con em đi lính ở Việt Nam. Phóng sự ảnh của John Olson và Bill Ray đăng trên Life số ra ngày 10/11/1972 đã lột tả sự vô nghĩa của chiến tranh và nỗi đau mà nó gây ra cho nhân dân hai nước Việt Nam – Hoa Kỳ. Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc.
*
Đã sáu năm trôi qua kể từ ngày cuộc chiến tranh Việt Nam gửi giấy báo tử đầu tiên về cho Massillon – và từ lần cuối LIFE tới thăm thị trấn nhỏ thuộc bang Ohio này để đưa tin về suy nghĩ của người dân nơi đây về cuộc chiến đang ngày một thêm đen tối. Trong khoảng thời gian đó, dường như cả một thế hệ mới đã lớn lên, đi làm trong các nhà máy thép, mua nhà và lập gia đình. Nhiều nam thanh niên Massillon đã gia nhập hàng ngũ quân đội, một số đã tới tham chiến ở Việt Nam. Nhưng tuần trước hầu như chẳng có ai – ngay cả ở Tổ chức Cựu binh Chiến tranh ở Nước ngoài (Veterans of Foreign Wars – VFW) hay Liên đoàn Cựu chiến binh Mĩ (American Legion) – biết chính xác đã có bao nhiêu người bỏ mạng ở đó. Con số này là 13 người. Và giờ đây, viễn cảnh hòa bình không được đánh dấu bằng lễ kỉ niệm nào cả, và cái giá thực sự phải trả cho cuộc chiến đang bị quên lãng vì người ta còn miệt mài với những vấn đề của đời sống thường nhật: thất nghiệp, lạm phát, một chiếc xe hơi mới hay đội bóng bầu dục trường trung học. Gia đình những quân nhân tử trận, mất tích hoặc bị bắt làm tù binh chịu đựng nỗi đau của họ; nhưng tại Massillon, cũng như hầu khắp nước Mĩ, họ chịu đựng trong thầm lặng.
Massillon là một thị trấn lao động nhỏ gan góc với 32.000 dân, những người vào năm 1966 đã ngày một lo ngại về sự can dự của Hoa Kì vào Việt Nam và bắt đầu nghi ngờ uy tín của chính phủ. Uy tín vẫn là một câu hỏi còn bỏ ngỏ, dù người ta bớt tập trung vào nó hơn. Ngày nay người dân Massillon chủ yếu bộc lộ một vẻ chán chường được kiềm chế, một cảm giác nhẹ nhõm vì ai đó cuối cùng cũng sắp sửa đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến. Cũng có chút hoài nghi và nhạo báng về những gì Hoa Kì đã đạt được. Khi được hỏi về vấn đề tù binh chiến tranh, một cựu chiến binh trẻ cay đắng nói: “Anh nhắc đến cụm từ POW[1] quanh đây, người ta sẽ tưởng anh đang nói về một loại xe hơi mới”.
Vài người phải trả giá cho cuộc chiến nhưng hầu hết còn được sống
[1] Viết tắt của “Prisoner of War”, tù binh chiến tranh.
[2] Viết tắt của Specialist 5, một cấp bậc trong quân đội Hoa Kì, cao hơn Binh nhất (Private first class) và thấp hơn Hạ sĩ (Corporal)