Skip to content
  • ĐĂNG KÝ LÀM THẺ
  • ĐĂNG KÝ TẢI TÀI LIỆU SỐ
Thư viện Nguyễn Văn Hưởng

Thư viện Nguyễn Văn Hưởng

CỔNG THÔNG TIN – NVH LIBRARY'S PORTAL

  • Trang chủ
  • Giới thiệu
    • Giới thiệu thư viện
    • Đội ngũ nhân sự
    • Liên hệ
    • Báo chí
    • Tuyển dụng
  • Dịch vụ thư viện
    • Câu hỏi thường gặp
    • Bảng giá dịch vụ
    • Đăng ký làm thẻ
    • Đăng ký tài khoản Thư viện số
  • Tài nguyên
    • Blog tư liệu
    • Xuất bản
    • Tin tức
  • Danh mục sách
  • Thư viện số
  • Trưng bày trực tuyến
  • Toggle search form
  • Nhà báo Nhật trở về sau 53 ngày bị giam trong căn cứ cách mạng miền Nam Blog tư liệu
  • Nguyên ủy các tiết lễ Việt Nam Blog tư liệu
  • Ký sự của một tù nhân An Nam ăn Tết ở Guyane thuộc Pháp đầu thế kỷ XX Blog tư liệu
  • Mạng lưới chợ ở Thăng Long – Hà Nội trong những thế kỷ XVII – XVIII – XIV Blog tư liệu
  • Sự kiện Nhật đảo chính Pháp tháng 3 năm 1945 qua Hồi ký Đại sứ Nhật Masayuki Yokoyama (Kỳ 3) Blog tư liệu
  • Thời kỳ tiền khởi nghĩa và Cách mạng Tháng Tám năm 1945 qua tài liệu của Pháp Blog tư liệu
  • Hoàng đế và triều đình An Nam Blog tư liệu
  • Hồi ký Maneli chương 6: Cuộc thăm dò của Nhu và Hà Nội Blog tư liệu
  • Phóng sự ảnh của nhà báo Pháp: Bộ đội Bắc Việt tạo dáng trước ống kính Blog tư liệu
  • Trương Định: vị anh hùng kháng Pháp kiên trung Blog tư liệu
  • Cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân 1968: Quan điểm của một nhà báo Mỹ Blog tư liệu
  • Tìm hiểu mối quan hệ giữa Nguyễn Ái Quốc và Kỳ ngoại hầu Cường Để Blog tư liệu
  • Miền Nam Việt Nam buổi giao thời tháng 4-5/1975 Blog tư liệu
  • Ngày 9/10/1954, Quân đội nhân dân Việt Nam đã tiếp thu hoàn toàn Thủ đô Hà Nội Blog tư liệu
  • Bác Hồ làm báo Việt Nam độc lập Blog tư liệu

Nghề làm báo ở nước ta những năm đầu thế kỉ XX

Posted on 18/06/202418/07/2024 By editor No Comments on Nghề làm báo ở nước ta những năm đầu thế kỉ XX

Vũ Công Nghi

Làm báo vốn là một nghề cao quý, được xã hội cổ – kim, Đông – Tây đều hết mực trọng vọng. Trong lịch sử nước ta, nghề báo – kí giả mới chỉ bắt đầu phát triển vào khoảng cuối thế kỉ XIX, đầu thế kỉ XX, cùng với sự du nhập của văn hoá phương Tây. Giữa buổi giao thời, các giá trị lẫn lộn, nghề báo Việt Nam cũng có những ưu – khuyết điểm riêng mà người đương thời ít ai nhận thấy. Nắm bắt được thực tế đó, tác giả Vũ Công Nghi đã cho ra đời một bài viết đăng trên Trung lập báo, số 15911, ra ngày 25/7/1929, mô tả khái quát thực trạng nghề báo ở nước ta những năm đầu thế kỉ XX, đồng thời đưa ra những lời khuyên sâu sắc cho bất cứ ai muốn theo đuổi sự nghiệp báo chí lâu dài.

Nhân ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam 21/6, Tạp chí Phương Đông xin trích đăng lại bài viết này giới thiệu tới quý độc giả.

Trung lập báo, số ra ngày 3/5/1933. Ảnh: Thư viện Quốc gia Pháp

Nghề làm báo là nghề thế nào? Là một nghề rất có giá trị, không những quốc dân tôn quí mà chính phủ cũng nể vì thật vậy, ở các nước bên Âu – Mỹ, một tờ báo có thể lập thành một chính phủ hay là đánh đổ một chính phủ được. Cái mãnh lực một tờ báo có thể gây nên một luồng dư luận chính đáng hay là không chính đáng trong dân gian.

Tờ báo mà ngôn luận công minh, chính trực thì đưa quốc dân, đưa số độc giả của mình vào đường ngay nẻo thẳng. Tờ báo mà sự ngôn luận ám muội, mập mờ thì đưa số độc giả của mình vào nơi hang sâu, xó tối. Tờ báo thật là cái câu dư luận của quốc dân. Nếu quốc dân đã có lòng tin cậy ở báo, mà tờ báo không làm trọn nghĩa vụ của mình, thì tờ báo thật đắc tội với quốc dân.

Nhiều tay chính trị ở các nước văn minh, ngày nay phần nhiều là những tay viết báo trứ danh xuất thân cả. Xem như Quan nguyên Thống lĩnh nước Pháp, nay làm Thủ tướng, là Poncaré, cũng là một nhà viết báo trứ danh. Ngài rất quí nghề làm báo, và đã nói rằng: “Tôi quí nghề báo vì là nghề mà tôi ưa nhất. Có lẽ một ngày kia, tôi cũng sẽ lại làm báo như khi trước”.

Tờ báo ở các nước văn minh có cái mãnh lực như thế và các bậc danh nhân thích nghề làm báo như thế là vì tờ báo nào cũng có một chủ nghĩa riêng. Những người giữ quyền ngôn luận trong tờ báo phải theo chủ nghĩa của tờ báo đã định, người bình bút của tờ báo không được làm sai chủ nghĩa. Những người bình bút đã biết “thờ” một chủ nghĩa như thế nên sự ngôn luận trong tờ báo không “quay như chong chóng” bao giờ. Vì cái tôn chỉ của tờ báo bất dịch như thế mới được lòng tín nhiệm của quốc dân, của độc giả mình.

Vả lại, những tay viết báo ở các nước văn minh là những tay học thức uyên thâm, lịch duyệt nhiều. Những bậc này biết “hoá” sự học của mình, không phải là quyền “tự vi sống”, nhét nhiều chữ vào óc, mà chữ vẫn không “tiêu”. Những bậc này lại là những người biết đem sự lịch duyệt của mình mà cảnh tỉnh người đời, chứ không phải là lấy “ranh vặt” mà loè người bịp dân.

Trong xưởng đúc bản in của nhà in Schneider ở Hà Nội, khoảng năm 1888-1895. Ảnh: François-Henri Schneider

Báo người ta có tôn chỉ nhất định, có chủ nghĩa quang minh như thế. Người làm báo của người ta thông kim bác cổ như thế, nên người ta hô hào, cổ động một việc gì là có hàng vạn người hưởng ứng ngay.

Nghề báo ở các nước văn minh đã tiến bộ như thế, mà trong nhiều nước (Anh, Hoa Kỳ, Pháp…) lại có trường dạy nghề làm báo, mong cho nghề làm báo ngày càng phát đạt hơn lên. Người ta phải mở trường dạy nghề làm báo như thế là vì nghề làm báo là một nghề rất khó. Văn nhật báo khác hẳn lối văn tạp chí.

Văn nhật báo là văn nghị luận việc thiết thời, việc xảy ra hàng ngày ở nước mình hay là ở trong thế giới. Văn tạp chí là lối văn khảo cứu, mất nhiều công tra cứu. Viết nhật báo cần phải mau như cắt chứ không có thì giờ mà “nặn” ra tư tưởng với gọt dũa câu văn. Nhật báo với tạp chí đại khái khác nhau như thế. Trong một bài khác kí giả sẽ bàn tường tận hơn. Thế mà xem ra, phần nhiều người vẫn không hiểu cái “luật” của nhà nghề!

Nghề báo ở các nước văn minh thì thế, còn nghề báo ở nước ta thì sao? Nghề làm báo ở nước ta hãy còn ở trong thời kì ấu trĩ, nên vẫn tồn tại nhiều sự khiếm khuyết. Báo phần nhiều không có chủ nghĩa nhất định, nay tán dương bọn người này, mai lại bài xích bọn người ấy, nay ca tụng việc này, mai lại chê bai việc ấy. Ngôn luận phần nhiều lại mập mờ, không thì là giọng loè, giọng bịp! Ngôn luận của nhà báo đã “quay như chong chóng”, trong quốc dân nhiều người đã phải thở dài.

Báo phần nhiều đã không có chữ nghĩa, người làm báo phần nhiều cũng lại tạp nham. Nhiều tiên sinh học thức đã chưa bằng ai, lịch duyệt chả có gì, viết được ít bài “bã mía”, ăn cắp ý hoặc của báo Tàu, đã tự đắc ngay là mình rành nghề báo lắm!

Nói có đúng ra thì nghề làm báo của nước ta hãy còn ở trong thời kì ấu trĩ, ta còn phải học nhiều để thâu thập lấy cái hay của người, tái hồi vào cái “rõ” của mình. Có được thế thì nghề báo ở nước ta mới mong chóng phát đạt được.

Kí giả muốn mong cho nghề làm báo nước ta chóng bước ra ngoài vòng ấu trĩ, nên cứ bình tĩnh nói như thế. Nếu có tiên sinh nào lại tự đắc là sành nghề làm báo rồi, không cần học của người nữa thì thật cũng đáng lo cho cái tương lai của nghề này lắm.■

Blog tư liệu Tags:Báo chí, báo xưa

Post navigation

Previous Post: “Câu chuyện Việt Nam” của các nữ phóng viên chiến trường Mỹ
Next Post: Nhà báo đoạt giải Pulitzer kể chuyện cuối tháng 4 năm 1975

More Related Articles

Các ký giả tiền phong nước ta Blog tư liệu
“Câu chuyện Việt Nam” của các nữ phóng viên chiến trường Mỹ Blog tư liệu
Phóng sự ảnh của nhà báo Pháp: Bộ đội Bắc Việt tạo dáng trước ống kính Blog tư liệu
Tường thuật Ngày Độc lập trên báo Trung Bắc Chủ Nhật Blog tư liệu
Bác Hồ làm báo Việt Nam độc lập Blog tư liệu
Sứ mệnh của báo chí Blog tư liệu

Leave a Reply Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

  • Tạp chí Phương Đông Official Channel
  • Thư viện Nguyễn Văn Hưởng Fanpage
Tạp chí Phương Đông số tháng 10-2024

Chuyên đề

  • Việt Nam trên báo Mỹ
  • Tạp chí Phương Đông

Kết nối với chúng tôi

Nguồn tài liệu

  • The Vietnam Center and Sam Johnson Vietnam Archive
  • MSU Vietnam Group Archive
  • The Wilson Center Digital Archive
  • The National Security Archive
  • CIA Historical Collections
  • Office of the Historian – U.S. Department of State
  • National Archives
  • Internet Archive
  • United Nations Archives
  • Journal of Vietnamese Studies
  • Harvard-Yenching Library
  • Yale University Digital Collections: Maurice Durand Han Nom
  • Digital Libraries – Gallica – BnF
  • Les Archives nationales d’outre-mer
  • Bulletin de l’École française d’Extrême-Orient
  • Sách Đông Dương – Thư viện QGVN
  • Thư tịch Hán Nôm – Thư viện QGVN
  • Báo chí số hóa – Thư viện QGVN

Bài mới

  • Đông Dương quanh co (Kỳ 2: Từ Sài Gòn tới Đà Lạt)
  • Giáo dục dưới thời Toàn quyền Albert Sarraut và Martial Merlin
  • Mặt trận phản chiến bên trong nước Mỹ
  • Cuộc chiến “châu chấu đá voi” ở Việt Nam
  • Hoạt động tình báo ở các đô thị Việt Nam bị địch tạm chiếm giai đoạn 1945 – 1954

Lưu trữ

TRƯNG BÀY KỶ VẬT CHIẾN SĨ

Tags

1945 1954 1975 Bảo Đại Báo chí Campuchia Chiến tranh Việt Nam Chiến tranh Đông Dương chế độ thực dân chủ nghĩa thực dân Chủ tịch Hồ Chí Minh CIA Cách mạng Tháng Tám giới thiệu sách Hoa Kỳ Huế Hồ Chí Minh Hà Nội Mỹ nghệ thuật ngoại giao Ngô Đình Diệm Ngô Đình Nhu phong trào phản chiến phong tục phản chiến Pháp POW/MIA Quan hệ Việt - Mỹ Sài Gòn thuộc địa Thập niên 1960 Thực dân Pháp triều Nguyễn Tết tình báo Vietnam War Việt Minh Việt Nam Cộng hòa Việt Nam thời hậu chiến Việt Nam trên báo Mỹ văn hóa Đảo chính Đông Dương Đông Nam Á

Đăng ký

  • ĐĂNG KÝ LÀM THẺ
  • ĐĂNG KÝ TẢI TÀI LIỆU SỐ
  • Giải phóng Xuất bản
  • Miền đất vàng Đông Dương Xuất bản
  • Biển Đông – Nhìn từ góc độ lịch sử và pháp lý Xuất bản
  • Nước Nga trong thế giới đa cực Xuất bản
  • Đối thoại với các phái đoàn Hoa Kỳ Xuất bản
  • Chợ Lớn 1955: Ký và họa Xuất bản
  • Chuyến thăm Hà Nội Xuất bản
  • Thế giới đang thay đổi – Trật tự đa cực xuất hiện Xuất bản
  • Thắng địa Thăng Long – Địa linh đất Việt Xuất bản
  • Tầm nhìn từ Lịch sử Xuất bản
  • Cuộc chiến của tôi với CIA: Hồi ký của Hoàng thân Norodom Sihanouk Xuất bản
  • Những biên bản cuối cùng tại Nhà Trắng: Phút sụp đổ của Việt Nam Cộng Hòa Xuất bản
  • Một góc nhìn thời cuộc Xuất bản
  • Nước mắt mùa thu Xuất bản
  • Con đường thiên lý: Hành trình kỳ lạ của các sứ bộ Anh Quốc tới Việt Nam thế kỷ 17 – 19 Xuất bản

Copyright © 2025 Thư viện Nguyễn Văn Hưởng.